Biến Mất Vào Hư Không
Một câu chuyện lạ kỳ mà tôi chú ý nhiều nhất là câu chuyện về đứa con trai của một gia đình nông dân người Gia Nã Ðại tên là Michael Norton, 12 tuổi, bỗng dưng biến mất vào một buổi sáng mùa Ðông khoảng 60 năm về trước.
Cuộc tìm kiếm cậu bé đã diễn ra liên tục trong nhiều năm trời; bởi vì, mặc dù cậu bé biến mất, không thấy được thân thể vật chất, nhưng cha mẹ của cậu bé và hàng trăm người điều tra viên đều nghe được tiếng gọi yếu ớt của Michael trong vòng một khu đất chỉ vài ba thước.
Ngày xảy ra sự việc, Michael đã ngủ quá giấc. Khi cậu bé hối hả xuống lầu ăn buổi điểm tâm sáng trước khi ra chuồng gia súc để vắt sữa bò như mọi ngày, lúc đó cha mẹ và người dì của cậu bé cùng với hai người nông phu làm việc cho cha cậu bé cũng có mặt; họ đang ăn sáng và cùng nhau trò chuyện. Vài phút sau, mẹ của cậu bé nhìn cậu lê những bước chân mệt nhọc nặng nề đi về hướng chuồng bò... Nhưng bà ta không thể ngờ rằng đó là lần cuối cùng bà nhìn thấy đứa con trai của mình.
Vài giờ sau, ngạc nhiên về sự vắng mặt của Michael nên ông Ruth Norton (cha cậu bé) lên tiếng gọi:
- Michael ơi! Hãy về nhà đưa hai đứa em đi học không thôi sẽ trễ giờ.
Sau khi réo gọi vài lần vẫn không thấy cậu bé vào nên ông Norton bực mình mang đôi giầy da vào rồi ra ngoài để lôi cổ cậu bé về.
Khi ông ta đi vào chuồng bò thì thấy một chiếc ghế đẩu và một cái xô sữa mới vắt được một nữa vẫn để ở đó nhưng cậu bé lại đi đâu mất.
Sau khi tìm kiếm khắp mọi nơi vẫn không thấy bóng dáng cậu bé, nên ông kêu gọi tất cả mọi người trong gia đình và những người làm hãy việc lục soát từng nơi trong nông trại kể cả những vùng phụ cận nhưng tông tích của cậu con trai vẫn biệt tăm.
Linh tính có sự việc gì không may xảy ra, ông Norton đã vội vã lái xe đến trại cảnh sát ở gần đó báo cáo về sự mất tích của đứa con trai mình. Vài tiếng sau cảnh sát đến nông trại cùng với chú chó đánh hơi. Sau khi đưa con chó ngửi chiếc áo Michael đã mặc thì con chó lấy mũi ngửi dò theo dấu vết của Michael, nó dẫn từ cửa nhà bếp ra đến chuồng bò rồi sau đó đi thẳng đến đồng cỏ ở phía Nam nhưng khi đến giữa đồng thì nó bỗng nhiên ngừng lại. Với sự ngạc nhiên, người huấn luyện thúc đẩy con chó đi tới trước nhưng con vật chỉ đứng yên một chỗ rồi sủa lên vài tiếng.
Vết tích đã mất! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không ai có thể giải thích được. Có vài nhóm người chuyên môn huấn luyện chó đánh hơi để tìm người mất tích, cũng dẫn những con chó điêu luyện đến nhưng cũng không tìm được tông tích gì cả. Những con chó đánh hơi chỉ ngửi đến giữa cánh đồng thì không chịu đi nữa...
Sau những đêm dài chờ đợi, khi niềm hy vọng tìm lại đứa con trai còn sống sót của họ bắt đầu héo dần thì cả gia đình hớn hở khi nghe tiếng gọi ở bên ngoài, đó là Michael và cậu ta đã gọi một tiếng “Me” mà không một đứa con trai nào khác trong vùng gọi mẹ như vậy.
Cả nhà vội vã chạy ra sân, la lớn trong sự vui mừng... nhưng họ đã ngưng lại ngay vì không thấy ai cả ngoài một màn đêm dầy đặc! Rồi tiếng gọi lại vang lên: “Me!” rõ ràng là Michael, cha mẹ của cậu bé nhận ra tiếng của con trai mình. Họ rọi đèn tìm kiếm nhưng vẫn không thấy cậu bé Michael đâu cả. Họ gọi tên của cậu bé nghe inh ỏi cả một vùng trời, như xé nát cả màn đêm âm u tĩnh mịch... nhưng vẫn không thấy cậu trả lời có chăng chỉ là những tiếng kêu Michael loãng trong màn đêm xa vắng.
Nửa tiếng sau, trong khi họ đang đứng trên sân nhà với sự thất vọng tràn trề thì lại nghe tiếng cậu bé tha thiết gọi “Me” và lần này cậu ta còn nói thêm: “Me ơi! Me đang ở đâu vậy?”... Cha mẹ cậu bé đã kể lại như vậy.
Nhiều người đã đến nông trại và nghe cái tiếng lạc loài cầu cứu của cậu bé mà đau lòng. Mọi người đều cho rằng có thể cậu bé đã rơi vào một giòng sông cạn nằm sâu trong lòng đất, một cái giếng cũ lâu đời, hoặc là bị té xuống một kẻ nứt trong lòng đất. Nhưng những cái giả thuyết này đã bị loại bỏ khi một nhóm người chuyên môn về địa thế đến xem xét vùng đất này. Họ đã dùng máy chụp ảnh trên không trung để tìm những rãnh nứt dưới lòng đất, nhưng không thấy dấu hiệu nào chứng tỏ có đường nứt trong lòng đất trên cánh đồng nơi cậu bé đã mất dạng.
Vào những tuần lễ kế tiếp, cha mẹ của cậu bé và những người hàng xóm nghe tiếng nói xa vời của Michael Norton từ từ nhỏ dần theo ngày tháng. Cậu bé như là ở trong một nơi sương mù dầy đặc nhưng có quyền di chuyển tự do. Sau một thời gian thì tiếng nói của cậu bé im bặt...
Michael Norton đã thật sự biến mất vào hư không!
Nhiều người cho rằng: Có thể có cánh cửa vô hình nào đó đã mở ra trong hư không mà nơi đó Michael đã rơi hoặc bị cuốn hút vào? Cái đó như là một thể vẫn (hóa học) của những quy luật bình thường được thấy bởi con mắt người nhân gian như là một “màn sương khói” hoặc vài sự kiện khác như sự biến đổi của ánh sáng chẳng hạn? Và có thể vì sự kiện lạ kỳ này đã làm cho Michael để ý đến? Và cậu bé đã chạy ra cánh đồng để nhìn cho biết vì vậy bị cuốn hút vào con mắt trong cái kim của thời gian (the “eye” in the needle of time) chỉ một thoáng giây?
* Trích từ “What’s Out There?” do nhà xuất bản Sterling Publishing Co, Inc. ấn hành và Tamlinh chuyển ngữ.